Các cuộc họp về tổ chức Đi bộ của CLB Ưu Vịt và Mộng Vịt lụôn râm ran đủ các loại chuyện trên đời nhà vịt, và thường rất dễ lạc đề, lạc đường. Con đường có nhiều vịt lạc vào nhất theo thống kê của Google Map là về các VIP (tức chính là các chủ nhân thực sự của trang web này, còn nếu bạn vẫn chưa nghĩ ra, thì xin gợi ý luôn để còn vào chuyện chính nhé: là trẻ tự kỷ ấy). Những chuyện cười của các VIP thì thực là … mắc cười, tuy nghĩ sâu hơn thì cũng hơi mắc khóc. Xin giới thiệu 2 truyện cười đầu tiên: “Mỗi ngày chỉ vứt một túi rác” và “Mẹ là con gì?”
Mỗi ngày chỉ vứt 1 túi rác
Nhà Tuyết Thiên Lý sinh hoạt rất điều độ, mà bằng chứng hùng hồn là ngày nào nhà Mộng cũng chỉ có một túi rác. Ngày nào cũng vậy, theo đúng lý thuyết RDI về lợi ích của việc cho VIP cùng chia sẻ việc nhà và một số thuyết khác mà Mộng vẫn thường trộn nháo nhào với nhau, Tuyết Thiên Chân, trưởng nữ của Mộng, đều xách túi rác xuống tầng gửi cho ngành môi trường. Mọi việc cứ êm ả trôi đi, nếu thế thì đã chẳng có chuyện này, tất nhiên rồi, cho đến một ngày nọ, nhà Mộng có đến 2 túi rác. Tuyết Thiên Chân xách cả 2 túi xuống nhà, rồi một lát sau, trở về nhà với …1 túi rác!
Tuyết Thiên Lý không thể tin vào mắt mình (nếu mắt là thứ có thể tháo rời, thì chắc đã bị kẻ xấu tráo đổi ở chợ “chạy”, nhưng mắt không tháo rời, nên Mộng đành nghi ngờ nhãn lực của mình mà thôi!). Vậy đó, mặc dù là trẻ tự kỷ tương đối “chức năng cao”, nhưng Tuyết Thiên Chân vẫn … có những điều cứng nhắc đến thú vị. Mỗi ngày vứt 1 túi rác, nghĩa là chỉ vứt đi 1 túi rác. Có thừa ra cũng mang về, nhất quyết không vứt. Đúng thế chứ nhỉ, nhầm 1 với 2, dù là túi rác đi nữa, thì họa … chỉ có người không tự kỷ mới nhầm!
Mẹ là con gì?
Với trẻ tự kỷ, dạy phân biệt con gái-con trai rất khó. Hòn Ngọc Viễn (Đông) vốn là một chuyên gia về nhân sự, nên có những ưu thế rõ rệt để dạy con. Nhờ thế, sau … vài tuần chứ không phải vài năm vài tháng, con trai đã phân biệt được mình là con trai, còn chị gái là con gái.
Một ngày trời không mưa không nắng, Viễn quyết định thử sang trình nâng cao. Sau khi kiểm tra lại bài cũ, con trai không trật câu nào, Viễn quyết tung ra đòn chí mạng:
– Thế mẹ là con gì?
Một thoáng tư lự của con trai. Viễn cố thử quét não con trai để đọc ý nghĩ: Con trai có lẽ hiểu rằng con trai-con gái chỉ áp dụng với trẻ con. Còn mẹ lớn thế, chắc không phải trẻ con, nên phải là một loại “con” khác, phức tạp nhỉ, con gì đây, hẳn phải là…. A, đúng rồi, sau chỉ một tích tắc, con trai hét lên:
– CON VIỄN!
Trời đất lộn một vòng!