Nếu ở VN, con sẽ có nhiều lễ khai giảng năm học mới (NẾU con được đến trường).
Còn ở đây, suốt những năm học phổ thông thì con chỉ có một lễ khai giảng duy nhất, đầu tiên, đó là ngày hôm qua, nó đã qua rồi, nhưng nó để lại một kỷ niệm vô cùng đẹp với bố mẹ và em L của con. Con đã thật tuyệt vời trong lễ khai giảng sáng hôm qua.
Trước năm học mới 1 tháng, con đã được làm quen với cô giáo, với các bạn và ngôi trường. Lớp mới của con sẽ có 9 bạn tất thảy. Trong đó có 5 bạn giao tiếp với con tốt lắm, rồi các bạn ấy sẽ giúp con.
Sáng hôm qua, khi tới nơi, con nói: Trường mới. Câu nói đó có giá trị với mẹ biết bao nhiêu. Con có hiểu không?
Con cùng em L vui đùa chạy tung tăng. Lễ khai giảng diễn ra khoảng 45 phút. Con ngồi ngoan trên ghế, cũng nhìn ngó xung quanh và nhìn lên sân khấu, lắng nghe tiếng nhạc, tiếng hát do các cô giáo và các bạn cùng giống cảnh ngộ như con biểu diễn.
Bố mẹ mải chụp ảnh, quay phim nên chẳng còn thời gian để ngắm kỹ các bạn của con, nếu ngắm họ, chắc chắn mẹ sẽ xúc động không kiềm chế được.
Sau những lời chào mừng ngắn gọn và những bài hát vui vẻ, là màn chào đón các bạn mới vào từng lớp học. Con được đọc tên vào lớp GẤU, khi tên con vang lên, mẹ dẫn con lên sân khấu, có một bạn trai lớn nhất lớp được phân công trao cho con quà và dẫn con vào nhập với các bạn cũ của lớp, rồi cô giáo lên ôm con, mẹ đã không kìm lòng được. Phút giây mà con bình thản đi theo các bạn và cô, con không vui, không reo hò như khi con được nhìn thấy con ngựa Mickey hay chú chó Pulgie, nhưng con cũng KHÔNG tỏ vẻ sợ hay buồn, mà con có vẻ tự tin, điều đó làm mẹ đủ vui. Không hiểu sao mẹ lại rơi lệ. Bây giờ ngồi viết lại nhật ký cho con, mẹ vẫn không kìm được nước mắt.
Đã có lần mẹ khóc khi con dự lễ khai giảng năm học mới của trường mầm non 5 tuổi ở VN. Mẹ cũng quay camera rồi mẹ khóc khi quay cảnh các bạn gái xinh tươi đang múa hát. Nhưng trong lễ khai giảng này của con, mẹ đã không vì suy diễn ấy mà khóc, mà mẹ đã khóc vào giây phút con được gọi tên, được chính thức ĐI HỌC. Nước mắt của sự hạnh phúc, của nỗi LO mơ hồ nhưng luôn có cái gì đó hứa hẹn chở che.
Sáng nay, gương mặt con tươi sáng, mãn nguyện ngồi lên ô tô đưa con tới trường, rồi con giơ tay vẫy chào mẹ và bố. Phút giây ấy, trông con của mẹ thật HOÀN HẢO. Có lẽ nào con sẽ LỚN KHÔN. Có lẽ nào … Mẹ lại nuôi hy vọng, hy vọng cứ lớn dần lên.
(Mẹ của HM)