https://tretuky.com/baiviet/22/Noi-oan-Thi-Kinh.aspx
Số tháng 7/2010: Mẹ tự nhiên nghĩ miên man đến con, đến tự kỷ, và băn khoăn phải chăng hiện đang có bao nhiêu nàng Thị Kính là cha mẹ của trẻ tự kỷ ngày nay khi vẫn còn bao người vẫn hiểu lầm rằng: Tự kỷ là do chính những bậc làm cha làm mẹ gieo rắc cho con?
Hà Nội, ngày 21 tháng 6 năm 2010
Chào con trai thân yêu,
Đã cuối tháng 6 rồi con nhỉ. Sau cơn mưa rào đêm qua, đất trời bỗng trở nên mềm mại. Mẹ nhìn qua cửa sổ ra bờ hồ Thuyền Quang, nắng vàng nhạt và thật nhẹ như mênh mang một chút buồn.
Dê ạ, vở chèo “Quan âm Thị Kính” luôn là một vở chèo kinh điển nhất trong kho tang văn hóa Việt Nam. Chuyện kể rằng, ngày xưa, có cô Thị Kính ngoan lành, một ngày kia khi chồng đang ngủ, cô thấy trên cằm chồng có cái râu mọc ngược. Nghĩ là điềm gở, cô lấy dao định cắt cái râu đi, chẳng may bị bắt gặp và bị nhà chồng vu oan là cô định hãm hại chồng. Đau khổ và uất ức, cô giả trai, xin vào chùa, xuống tóc làm chú tiểu. Ấy mà số phận lại một lần nữa lại trêu ngươi, khi Thị Màu, một cô gái chưa chồng và luôn tán tỉnh “chú tiểu” nhưng bị từ chối, khi sinh con đã vu oan cho “chú tiểu”. Thế là “chú tiểu” bị đuổi khỏi chùa, và phải bế đứa trẻ đi xin từng giọt sữa… trong bao tai tiếng và ê chề. Chỉ mãi khi cô chết đi và được về cõi Niết Bàn, thì câu chuyện mới được sáng tỏ. Từ đó, người ta thường ví von “oan Thị Kính” cho những oan khuất cùng cực nhất mà ta khó có thể giãi bày.
Mẹ tự nhiên nghĩ miên man đến con, đến tự kỷ, và băn khoăn phải chăng hiện đang có bao nhiêu nàng Thị Kính là cha mẹ của trẻ tự kỷ ngày nay khi vẫn còn bao người vẫn hiểu lầm rằng: Tự kỷ là do chính những bậc làm cha làm mẹ gieo rắc cho con?
Ở phương Tây, quan niệm trẻ bị tự kỷ là do bố mẹ không có thời gian, tâm trí chăm sóc, nuôi dạy con, là do bố mẹ tồi… , rằng người mẹ của trẻ tự kỷ còn “tệ hơn những tên cai ngục độc ác của nhà tù Đức quốc xã”, sau 48 năm tồn tại, đã chính thức được “khai tử” vào năm 1997. Nhưng ở Việt Nam, 13 năm sau, dường như trong cách hiểu của nhiều người đâu đó, mẹ và bao người cha người mẹ trẻ tự kỷ khác vẫn là những … “cai ngục”, con ạ.
Mẹ đã gặp bà Nanette, một trong những nạn nhân của cái thời “thuyết người mẹ băng giá” tung hoành đó, và khi mẹ kể nhiều người ở Việt Nam vẫn nghĩ thế, dường như tất cả kỷ niệm ngày nào chợt ùa về trước mắt bà và bà đã bật khóc. Bà chỉ biết an ủi rằng thời buổi Internet bây giờ, thông tin sẵn có trên toàn cầu rồi, rồi chả bao lâu cộng đồng sẽ hiểu. Mẹ chợt nhớ lại câu thơ “lục bát hiện đại” trong blog của mẹ Khoai:
Dân ta phải biết sử ta
Cái gì không biết, thì tra Gúc – gờ (Google)!
Dê ơi, mẹ ước gì khi google hai từ “tự kỷ”, sẽ không bao giờ hiện lên những link như “khi chính cha mẹ gieo rắc tự kỷ cho con”, “tự kỷ-bệnh của con nhà giàu”, …
Ước gì ai cũng có thể tra cứu những trang tự kỷ đáng tin cậy như trang web mà các phụ huynh đã gây dựng cho các con tretuky.com hay các trang nước ngoài như http://www.autismspeaks.org, để hiểu đúng đắn về tự kỷ.
Ước gì tất cả những em bé tự kỷ như con, những nhân chứng duy nhất của cha mẹ, đều biết nói và kể lại được hết những yêu thương, tình cảm, hy sinh thầm lặng mà cha mẹ dành cho con.
Nhưng mẹ rất vui vì có một điều mẹ không cần “ước”: Trong cái thế giới tư duy đen-trắng đơn giản của con, một đứa trẻ tự kỷ, mẹ luôn là một bà mẹ “Thị Kính” vì mẹ chẳng hề gây ra cái tự kỷ quái ác đó, và tất cả những gì mẹ làm là chỉ để kéo con về lại phía mẹ thôi; còn mọi thông tin ngược lại sẽ là sai hết!!! Và CLB Gia đình Trẻ Tự kỷ giống như một CLB của những nàng “Thị Kính” thời hiện đại, luôn cố gắng hết mình để đem lại một cuộc sống tốt đẹp hơn cho các con – thế hệ trẻ tự kỷ đầu tiên trên mảnh đất thân thương mang hình chữ S này.
Viết cho con những tâm tình này, mẹ hình như … hết buồn rồi đấy. Hai mẹ con mình lại vững bước trên con đường gập ghềnh, con nhé.