Biết con bạn được chẩn đoán tự kỷ là một khoảnh khắc sâu đậm trong đời người. Niềm vui khi đứa con sinh ra đời và niềm hi vọng về tương lai con mình đều trở thành một ẩn số không ai biết được sẽ ra sao. Bạn của bạn có thể phải trải qua nhiều loại cảm xúc khác nhau bao gồm:
Sốc:
“Tôi không nhớ làm thế nào mà mình lái xe về nhà được sau khi lần đầu tiên nghe tin chẩn đoán.”
“Chuyện này sao lại xảy ra với con tôi kia chứ?”
Buồn rầu hay đau khổ:
“Tôi không còn sức lực nào hết.”
“Tôi không thể làm những chuyện thường ngày tôi hay làm cho gia đình.”
“Tôi đã khóc rất nhiều.”
“Tôi chỉ cảm thấy buồn quá sức.”
Tức giận:
“Chúng tôi không xứng đáng bị vậy.”
“Tôi rất giận khi mà điều này lại xảy ra.”
Phủ nhận:
“Con tôi lớn lên sẽ khỏi bệnh.”
“Tôi có thể chữa lành.”
“Bác sĩ họ nói sai rồi.”
Cô độc:
“Tôi chưa bao giờ cảm thấy cô đơn như thế.”
Chấp nhận:
“Tôi thấy là chúng tôi có thể vượt qua chuyện này và rồi mọi thứ sẽ ổn thôi.”
Điều quan trọng bạn nhớ rằng bạn của bạn có thể trải qua nhiều loại cảm xúc thế này, và cô ta có thể sẽ có những cảm giác khác liên quan đến chẩn đoán ở những thời điểm khác nhau. Cô ấy không thể kiểm soát điều này được. Cuộc sống của cô ta không còn theo cách mà cô ấy từng nghĩ, do vậy cô ấy cần thêm sự giúp đỡ và cảm thông trong các giai đoạn cảm xúc khác nhau này.
Đây là người bạn của bạn trước khi họ nhận được chẩn đoán. Cô ấy chỉ tập trung nhiều hơn cho con mình, và cô ấy cần có những người bạn hỗ trợ mình và không để cho cô ấy đánh mất con người mình sau khi có kết quả chẩn đoán.